Mục lục
Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về ngày đầu tiên đi học
Cảm nghĩ về ngày đầu tiên đi học (đoạn văn 1)
Giờ đây tôi đã lớn, đã là một học sinh lớp 8 của trường trung học phổ thông. Nhưng chưa bao giờ, tôi quên được những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên vào lớp Một. Nhất là khi mùa thu đang đến, lòng tôi lại nao nức, xốn xang, những kỉ niệm nhẹ nhàng, mà đậm đà, sâu sắc.
Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khé đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất… Xào xạc… Như mọi hôm của năm trước thôi, mẹ vẫn đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đẹp cũ này.
Cảm nghĩ về ngày đầu tiên đi học (đoạn văn 2)
“ Ngày đầu tiên đi học, em mắt ướt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi, chao ôi sao thiết tha,… ”
Bài hát trên đã làm cho tôi nhớ về những kỉ niệm thời ấu thơ mà tôi không thể nào quên và mãi mãi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về ngày đầu tiên tôi bước vào lớp một.
Vào buổi tối, cả gia đình tôi đều tấp nập chuẩn bị cho tôi để ngày mai tôi có thể đến trường. Mẹ ủi áo quần thẳng tắp còn bố giúp tôi bỏ sách vở vào chiếc cặp mới tinh. Đến giờ ngủ, tôi nằm trên giường mà cảm giác vui tươi, bao câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi không biết ngày mai đến trường sẽ như thế nào? Tôi sẽ gặp được nhiều bạn mới ra sao? Ý nghĩ ấy khiến tôi bồn chồn…
Vào buổi sáng hôm ấy, không khí trời đã sang thu, tôi vô cùng thích thú khi được khoác trên mình bộ đồng phục mới với chiếc cặp xinh xắn trên lưng. Đến giờ đi học, mẹ chở tôi đi trên con đường quen thuộc nhưng sao hôm nay con đường trở nên khác lạ không giống như con đường mà tôi thường đi hằng ngày. Tôi nhìn lên bầu trời trong xanh ngắm những nàng mây trắng, mây hồng và những chú chim ríu rít hót như đang chào đón tôi bước vào lớp một. Khi đến cổng trường, tôi nhìn ngôi trường mới của tôi, ngôi trường thật lớn và rộng. Các anh, chị đang nói chuyện vui vẻ khi gặp lại những người bạn cũ. Tôi đã cảm thấy hơi sợ, tôi lại nắm chặt bàn tay của mẹ. Mẹ biết tôi sợ vì chưa quen khi đến ngôi trường mới này. Mẹ dẫn tôi vào lớp, cô giáo bước về phía tôi, cô ân cần nắm lấy tay tôi. Tôi bước vào lớp và tạm biệt mẹ, bóng mẹ đã khuất xa dần. Không thấy mẹ ở bên cạnh thì một cảm giác sợ hãi làm tôi bật khóc!
Thấy thế, cô dịu dàng dỗ dành tôi và nói:
– Không sao đâu! Có cô đây mà chút mẹ sẽ tới đón con.
Nghe lời cô, tôi không khóc nữa. Kể từ lúc đó tôi đã xem cô như người mẹ thứ hai. Một tiếng trống vang lên bắt đầu tiết học đầu tiên, tôi lấy sách vở và dụng cụ học tập. Mở vở ra, những dòng kẻ thẳng tắp xuất hiện, tôi viết theo cô từng chữ nắn nót trên giấy, cô bước đến và khen tôi viết chữ đẹp. Tôi chăm chú nghe cô giảng bài, cô đã dạy cho tôi những bài học bổ ích. Sau những tiết học, cả lớp được ra chơi nhưng tôi chưa biết chơi với bạn nào cả, bỗng có một bạn gái chạy đến rủ tôi chơi cùng, bạn tên Hà ngồi cạnh tôi ở trong lớp, chúng tôi chơi với nhau rất vui. Giờ ra chơi kết thúc, cả lớp quay lại với những tiết học tiếp theo. Tôi đã trở nên dạn dĩ hơn vì có một người bạn mới quen ở bên cạnh. Tiếng trống lại vang lên và báo hiệu giờ ra về, lần lượt các bạn được bố mẹ dẫn về, còn tôi chờ mãi nhưng chưa thấy mẹ đến đón, tôi bật khóc và một bàn tay khẽ đặt trên vai tôi và tôi quay lại đó chính là bố tôi, bố nói:
– Chúng ta về nhà thôi con, mẹ bận việc nên không đón con được.
Hai bố con cùng nhau ra về, tôi kể cho bố nghe về những gì tôi đã học ở lớp. Về đến nhà, mẹ tôi đang đứng trước cửa đón chúng tôi.
Buổi đầu tiên đi học để lại cho tôi những kỉ niệm đẹp, khó quên và mãi mãi in đậm trong tâm trí của tôi. Tôi không bao giờ quên hình ảnh của cô giáo, hình ảnh của những người bạn học đầu tiên và cũng không bao giờ quên những bài học đáng nhớ của tôi. Tất cả sẽ trở thành theo cùng tôi suốt hành trình cuộc đời này.
Cảm nghĩ về ngày đầu tiên đi học (đoạn văn 3)
Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Nhưng lần này, tôi tự nhiên thấy lạ: lần đầu tiên tôi đến với mái trường trung học cơ sở. Bao nhiêu niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với những ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng.
Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái, theo sự thông báo của nhà trường, tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách,… Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp,… đều mới tinh. Trong những năm trước, sau hai tháng hè nghỉ học, chúng tôi lại trở về mái trường thân quen với những hàng cây, ghế đá,… in đậm bao kỉ niệm của những lần nô đùa cùng bạn bè. Còn năm nay, tôi đã bước vào ngưỡng cửa của cấp hai – một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng. Từ cổng trường là một hàng cây bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ. Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ,… tất cả đều đập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng, bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên: “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.
Chúng tôi, các lớp 6 cũng như anh chị lớp 7 được phân công về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn cũ. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi cũng sẽ quen với các bạn ấy thôi” – Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 5. Vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hiền lành, tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lời đâu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của cấp hai. Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có được ở ngôi trường mới này…
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Với bộ trang phục đen, trắng, tôi ra dáng là một nam sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy như mình trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do cô hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết từ hôm nay tôi được hòa nhập vào một môi trường mới. Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyến thống dạy và học – Trường THCS Trung Hòa. Bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ. Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.
Với bao nhiêu điều suy nghĩ trong tôi, có cả niềm vui xen lẫn niềm kiêu hãnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng… Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường THCS chắc chắn sẽ đọng lại trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ…