Mở bài “Người lái đò sông Đà”

Mở bài hình tượng sông Đà

Mẫu 1 

Nguyễn Tuân được coi là một nhà văn đại diện cho văn học hiện đại của Việt Nam. Các tác phẩm của ông thường mang dấu ấn độc đáo, thể hiện sự yêu mến đối với số phận của con người thuộc tầng lớp xã hội khác nhau. Trong tác phẩm “Người lái đò sông Đà”, ông kể về một người lái đò bình thường nhưng vô cùng dũng cảm, có khả năng vượt qua thiên nhiên, kiểm soát được thiên nhiên trong tay lái của mình. Bằng cách viết tinh tế, Nguyễn Tuân đã mô tả sông Đà với sự huyền bí, tráng lệ và nguy hiểm. 

Mẫu 2 

Nguyễn Tuân (1910  – 1987) được xem là một nhà văn vĩ đại, một nghệ sĩ suốt đời tìm kiếm cái đẹp. Với phong cách viết tài hoa, uyên bác, Nguyễn Tuân đã có đóng góp lớn cho văn học quốc gia, đưa thể loại truyện ngắn và tuý bút lên một tầm cao mới. Tác phẩm tiêu biểu của ông là “Người lái đò sông Đà”. Thành công nổi bật trong tác phẩm này là do Nguyễn Tuân đã thành công xây dựng hình ảnh của sông Đà với hai tính cách hùng vĩ hung bạo và tình thơ mộng.

Mở bài gián tiếp Người lái đò sông Đà

Không ngẫu nhiên khi được xem là một nghệ sĩ tài hoa, uyên bác, bởi văn chương của Nguyễn Tuân mang đậm cái tôi độc đáo, được thể hiện qua cảm xúc mãnh liệt, phi thường. Khi đặt chân đến vùng sông núi Tây Bắc xa xôi, với vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên và lòng dũng cảm của con người, nhà văn đã bị mê hoặc không thể quên. Đó chính là nguồn cảm hứng cho bài biết độc đáo “Người lái đò sông Đà”. Nguyễn Tuân đã sử dụng tài hoa ngòi bút của mình để truyền đạt vẻ đẹp sông Đà như một tác phẩm của tạo hoá, một sự kì công tuyệt vời của thiên nhiên. Tuy nhiên chỉ dừng lại ở đó là chưa đủ. Vì cái đẹp thật sự, điểm cao nhất nằm trong con người. Nhà văn đã mang đến một thông điệp về anh hùng không chỉ tồn tại trên chiến trường khốc liệt, mà còn trong công cuộc xây dựng đất nước hiện nay. Đó là một tấm gương đẹp cho văn chương nghệ thuật khám phá. 

Mở bài phân tích cái tôi của Nguyễn Tuân

Nguyễn Tuân, một nhà văn được biết đến là tài hoa và uyên bác, dành cả đời để khám phá vẻ đẹp cuộc sống và thỏa mãn đam mê sáng tạo nghệ thuật. Ông làm chủ thể loại tuỳ bút một cách thành thạo. Trong số những tác phẩm của ông, “Người lái đò sông Đà” đóng vai trò quan trọng trong sự nghiệp sáng tác của Nguyễn Tuân trong thể loại này. Trong tác phẩm này, hình tượng người lái đò sông Đà như cũng hiện ra thật sự giản dị mà cũng thật kỳ vĩ trên dòng sông

Mở bài phân tích tác phẩm Người lái đò sông Đà

Nguyễn Tuân, sinh năm 1910, mất năm 1987, là một nhà nghệ sĩ vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Với kiến thức sâu rộng và tình yêu nước cháy bỏng, ông đã sáng tác những tác phẩm uyên bác và giàu giá trị. Trước cách mạng, văn học của Nguyễn Tuân gây ấn tượng với vẻ đẹp tài hoa của những người như Huấn Cao, những người “một thời vang bóng”. Sau cách mạng, ông khiến người đọc cảm động bởi sự tinh tế và tài năng trong việc tái hiện những nét đẹp gần gũi, bình dị của thiên nhiên và cuộc sống con người. Tuỳ bút “Người lái đò sông Đà” là một ví dụ thành công tiêu biểu cho phong cách văn học đó. 

Mở bài phân tích hình tượng người lái đò

Với ngòi bút độc đáo, uyên bác và tài hoa, cùng lòng yêu thiên nhiên sâu sắc và những khám phá mới trong cuộc hành trình thực tế ngược dòng Tây Bắc, Nguyễn Tuân đã tạo ra những bút ký đặc sắc, tái hiện một cách độc đáo vẻ đẹp kỳ vĩ và thơ mộng của rừng già sông Đà. Song song với hình tượng mạnh mẽ nhưng tinh tế của con sông Đà, là hình ảnh người lái đò sông Đà can trường, dũng cảm, một chiến binh trên chiếc đò, đương đầu với một sông Đà đầy nguy hiểm và đồng thời đầy quyến rũ.

Mở bài phân tích hình tượng con sông Đà

Nguyễn Tuân, một nhà văn tài ba và uyên bác, đã có sự thay đổi trong sự nghiệp văn học của mình. Trước cách mạng tháng 8, ông tìm kiếm vẻ đẹp của “một thời vang bóng”. Sau cách mạng, chúng ta nhìn thấy một Nguyễn Tuân mới, nguyện vọng được liên kết với đất nước và cuộc sống. Ông đã đến miền Tây Bắc rộng lớn, xa xôi không chỉ để thỏa mãn niềm đam mê khám phá đất mới, mà còn để tìm kiếm những giá trị tinh túy của thiên nhiên và sự trỗi dậy trong tâm hồn của người lao động, những người chiến đấu trên những cảnh quan hùng vĩ và thơ mộng của vùng núi sông. “Người lái đò sông Đà” là một tác phẩm trong bộ sưu tập tuỳ bút “Sông Đà” (1960). Trong tác phẩm này, hình tượng sông Đà được mô tả với sự hùng vĩ, dữ dội, nhưng cũng mang đậm tính trữ tình và lãng mạn.

Mở bài cảm nhận hình tượng người lái đò trong cảnh vượt thác

Nguyễn Tuân được đánh giá là một người nghệ sĩ bởi nhà văn Nguyễn Minh Châu, và điều này thực sự có lý. Ông luôn khám phá và tìm kiếm những điều mới mẻ, độc đáo và chưa từng có trong quá trình sáng tạo của mình. Tác phẩm tuỳ bút “Người lái đò Sông Đà” là kết quả của một hành trình sáng tạo dai dẳng, khám phá vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên và con người ở miền Tây Bắc. Bằng tài hoa và uyên bác của mình, Nguyễn Tuân đã vẽ nên một dấu ấn không thể phai nhòa về con sông miền Tây Bắc, vừa dữ tợn vừa trữ tình, nổi lên từ những thác nước hung bạo. Như một chiến binh trên sông nước, với “tay lái ra hoa”, ông vượt qua hàng trùng vi, thạch trận như một nghệ sĩ trên chiến trường vượt qua khó khăn. Tác phẩm “Người lái đò sông Đà” tạo cho người đọc cảm giác mạnh mẽ, vượt qua những cảnh vượt thác không giống ai.

Mở bài phân tích cảnh vượt thác

Vũ Ngọc Phan đã có nhận xét như sau về phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân: “Chỉ có những người thích suy ngẫm mới cảm thấy thú vị khi đọc Nguyễn Tuân, vì văn của ông không dành cho những người đọc nông cạn.” Thực tế, ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân luôn nhắm tới những điều tuyệt vời nhất của cuộc sống. Tùy bút “Người lái đò sông Đà” là một trong những tác phẩm đẹp nhất về vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên và tài năng của con người. Đặc biệt, hình tượng người lái đò trong cảnh vượt thác có lẽ là bức tranh tuyệt vời nhất, là một hình tượng đặc biệt mà Nguyễn Tuân đã tạo ra. Chỉ cần nhìn vào đó, người đọc cũng có thể cảm nhận được nét tài hoa trong ngòi bút của người nghệ sĩ “mãi mãi đi tìm cái đẹp ấy”.

Mở bài cảnh cho chữ của Huấn Cao và cảnh vượt thác sông Đà

Nguyễn Tuân (1910 – 1987) được biết đến là một nhà văn dành cả cuộc đời để tìm kiếm cái đẹp của cuộc sống và sáng tác những tác phẩm đáng ngưỡng mộ. Trước Cách mạng tháng Tám năm 1945, quan niệm về cái đẹp của Nguyễn Tuân tập trung vào những điều chỉ xuất hiện trong quá khứ và thuộc về những người tài hoa. Tuy nhiên, sau cách mạng và với sự thay đổi của thời đại, quan điểm về cái đẹp của ông đã thay đổi và liên quan chặt chẽ đến cuộc sống hàng ngày, những điều đơn giản nhất. Qua hai nhân vật Huấn Cao trong “Chữ người tử tù” và người lái đò trong “Người lái đò sông Đà”, ta có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi trong nguồn cảm hứng sáng tác của Nguyễn Tuân.

Mở bài đặc sắc nghệ thuật trong Người lái đò sông Đà

Có lẽ Nguyễn Tuân đã sâu sắc yêu thích những bài thơ sông của một nhà thơ Ba Lan. Không ngạc nhiên rằng dòng sông của đất nước ta đã chảy qua vô số trang văn đẹp của ông, trong đó có sông Đà – nguồn cảm hứng cho một tác phẩm văn xuôi tuyệt vời. Có lẽ việc Nguyễn Tuân tìm đến dòng sông vĩ đại này của vùng núi Tây Bắc không chỉ vì nhu cầu khám phá và phiêu lưu, mà còn do tiên cảm nghệ thuật sáng suốt đã mách cho ông về nguồn cảm hứng sông Đà từ hàng chục năm trước, trước khi “dòng sông ánh sáng” đó thực sự trở thành một trung tâm văn hóa, nghệ thuật. Từ đó đến nay, mặc dù có nhiều người đã khắc, vẽ và kể về sông Đà, sáng tác thơ và hát về sông Đà, nhưng có lẽ vẫn chưa ai vượt qua Nguyễn Tuân trong việc biến vùng đất với dòng sông ấy thành nghệ thuật, thành một sự gợi cảm và mãnh liệt.